1. Thầy
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Thầy ơi
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cẩn thận
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tình yêu...
Tác giả: Ngân Hoàng
Tóc thầy thì cứ bạc dần theo năm tháng, còn trò thì cứ lớn dần theo thời gian. Công ơn thầy con mãi khắc ghi trong lòng, biết ơn thầy mãi tận mai sau.
2. Người lái đò
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
'Muốn qua sông phải lụy đò'
Đời người muôn bước cậy nhờ người đưa...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đua bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
Tác giả: Thảo Nguyên
Có ai đó đã nói, nghề dạy học như nghề chèo đò đưa khách sang sông. Và người ta ví von, mỗi thầy, cô giáo như những người lái đò cần mẫn, đưa biết bao thế hệ học trò cập bến đỗ tương lai. Chuyến đò ấy chở biết bao tri thức và tình cảm, đong đầy tâm huyết và công sức của các thầy, cô.
Tháng 11 về, khắp nơi trên dải đất hình chữ S thân thương đang tràn ngập không khí tưng bừng, phấn khởi kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20.11. Đây là dịp để cả xã hội tôn vinh nghề dạy học – nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý và tôn vinh các thầy giáo, cô giáo, những người đảm nhận sứ mệnh vẻ vang “trồng người”.
3. Không đề
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra. Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ
Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó !
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...
Tác giả: Nguyễn Thị Chí Mỹ
Thầy cô là người đã dạy con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút, con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy con biết viết, mà nết người của con cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.
4. Thầy giáo toán lớp tôi
Tóc thầy đã bạc lắm rồi
Bạc như bông tuyết trên đồi bay bay
Trong giờ thầy giảng thật hay
Bao nhiêu kiến thức chui ngay vào đầu
Toán học có gì khó đâu
Đạo hàm, sin, cos, hình cầu, hình thang
Vào tay thầy tớ cưu mang
Cũng thành bài toán hình thang đại trà
Mỗi lần đến tiết kiểm tra
Tất cả ríu rít như là hội đêm
Không tin đến lớp tớ xem
Tớ giở sổ điểm cho xem điểm mười
Điểm mười sáng chói đỏ tươi
Đem khoe bố mẹ bạn lười chẩy thây
Khoe rằng đừng có lười chây
Để rồi có hối chẳng còn kịp đâu
Bao nhiêu kiến thức trong đầu
Mai sau khôn lớn giúp đời mà thôi
'Hai mươi - mười một' đến rồi
Mau mau đi với bọn tôi chúc thầy.
Tác giả: (Đang cập nhật)
Tôi nguyện khắc ghi trong tim những công ơn lớn lao của thầy giáo với niềm kính trọng nhất. Thầy ơi, những kiến thức được thầy đúc kết thành những tinh hoa của nhân loại qua bao thế hệ đã giúp con nhận ra rằng: những gì mà ta thu thập được từ kho tàng kiến thức rộng lớn sẽ tan biến đi vào một khoảng không gian trống một khi chúng ta nhụt chí và lùi bước. Thầy đã gieo những hạt giống của trí tuệ vào tâm hồn trong sáng của những đứa học sinh, là người cầm bó đuốc tri thức của nhân loại soi đường chỉ lối cho thế hệ học trò.
5. Khi thầy về nghỉ hưu
Dưới tán cây phượng già, mùa hạ về
Giọng thầy trên bục giảng nhỏ bé điệu
'Các con hãy cố gắng… hè cuối cấp này…'
Bụi phấn bay lơi lảo, lòng nhớ thầy.
Những ngày hôm qua, từ tháng năm nào
Con bước vào trường trung học như mơ
Lúa trổ bông vàng, từ hạt nho nhỏ
Thầy ươm mầm tình thầy trong từng lớp.
Mai thầy về, sân trường cũ chờ đợi
Hay nỗi nhớ ngập tràn, cát bụi phủ
Dẫu cay đắng, dẫu đau đớn vô cùng
Thầy gửi lại trái tim, mãi vẹn nguyên.
Mai thầy về, nắng rực sân trường xưa
Áo thầy trắng bạc, màu tuổi thơ quen
Con muốn nói điều gì, lòng nhớ thầy
Thầy ơi, con luôn ghi trong tim bao kỷ niệm!
Tác giả: (Đang cập nhật)
Chân thành cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt chúng con từ những ngày đầu tiên bước vào cánh cổng trường. Những tình thương, sự quý trọng và lòng biết ơn nhất dành cho những người thầy đã giúp chúng con trưởng thành, vươn lên từng ngày.
6. Tưởng Nhớ Sự Ân Nhân
Chèo lái thuyền qua bến sông dài
Thầy cô dẫn đường trái tim chung vui
Dạy bảo yêu thương, tâm hồn bao la
Mỗi chặng đường qua, lòng biết ơn ngàn la
Nhớ nhung tuổi học, thầy cô thân yêu
Nét chữ viết theo dõi bước chân điều
Mưa nắng gió lạnh hay khắc nghiệt bão táp
Lời dạy vang mãi, trường kỳ gọi thầy cô
Ngày nay thế hệ con lớn dần bước
Mỗi người mỗi công, khao khát thành đạt
Khắp nơi vấn vương kỷ niệm trong tim
Chưa quên bài học, tuổi thơ ngọt ngào.
Tác giả: Văn Thông
“Thầy cô”, hai từ cao quý vọng mãi trong tâm hồn tôi. Thầy là người cha ân cần, yêu thương con mỗi khi cần.
Lúc bé, tôi thường hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao gọi thầy là “thầy cô” vậy mẹ?” Đó là những tưởng nhớ sơ sài và ngây thơ về người thầy, những ký ức dịu dàng từ thời thơ ấu khi tôi bước chân vào cánh cửa của tri thức.
7. Hồi Tưởng Tóc Thầy
Xin thầy cho hôm nay con về thăm
Để con kể lại dòng thơ này cho thầy !
Lòng con dâng trào bồi hồi
Tóc thầy nay đã bạc phai hồn nhiên.
Thời gian không trách đâu xa xăm
Sao mọi vật mờ đi dần theo năm tháng ?
Sân trường xưa bỗng trống vắng
Khung cảnh lạnh lẽo, không bóng người qua.
Thầy hỡi, con thấy nụ cười
Nụ cười héo úa, khác trước nhiều lắm:
'Cố gắng đi, cuộc đời mới'
'Đường về ấy, chưa phải con.'
'Nỗi buồn chưa tan, chốn này
Thời gian đổi màu, tóc thầy bạc phơ.
'...Những chuyện buồn, xin đừng
Nhuộm thêm màu bạc trên đầu thầy yêu.'
Tác giả: Đặng Thu Liên
“Thưa thầy, con hôm nay thuộc bài học trên bục giảng, bụi phấn rơi lên tóc thầy”. Thầy đang đứng ở đó, truyền đạt bao kiến thức cho đàn em nhỏ bé. Thầy vẫn đứng ở đó, suốt hàng chục năm làm tóc thầy trở thành bạc phơ vì bụi phấn.
8. Tri Ân Thầy Cô
Thầy như những vì sao sáng tỏ
Soi đường cho em đi bước chân trong
Còn Cô như mẹ hiền dạy dỗ
Cho em biết tình thương thương dạy con.
Mỗi năm một ngày đặc biệt
Hai mươi mười một, ngày thầy - cô yêu
Học trò hân hoan, lòng vui sướng
Khăn tơ áo lụa, chào đón thầy cô.
Trời thu nắng, trường xanh tươi
Đóa hoa hồng, cúc vàng đẹp tuyệt vời
Hân hoan đón chào, biểu hiện tri ân
Thầy cô kính yêu, dạy dỗ không ngơi.
Bây giờ, vài phút, hội trường rộn vang
Học trò sum vầy, kính thầy, kính cô
Ngày vui nhà giáo, niềm hạnh phúc
Mong thầy cô khỏe, truyền bá tri thức.
Tác giả: (Đang cập nhật)
Lúc còn nhỏ, chẳng ai ngờ rằng
Thầy cô dạy dỗ, tình thương vô vàn
Cha mẹ yêu thương, thầy cô dìu dắt
Trên con đường học vấn, bước chân cùng nhau.
9. Tạ ơn
Tôi đứng giữa cuộc đời dập dềnh
Nhớ mái trường xưa, đong đầy vui buồn
Lời thầy dạy kỷ niệm ấm lòng
Nắng chiều chớp lên dòng sông xanh mát
Giữa ngọt ngào và đắng cay tháng ngày
Bước thành người, ghi nhớ dạy thầy xưa
Kiến thức sâu rễ, ơn nguồn trao dồi
Nước mắt, nỗi đau, niềm vui hòa quyện
Thầy dìu dắt, bước chân vững chãi trên đời
Bài học đời sâu sắc những gì đây?
Bóng thầy trong tim, ngày xưa trường cũ
Vun xới ước mơ bằng tình thầy trò
Cây đời mọc mầm, bóng thầy dẫn lối
Lòng biết ơn, trường thương, mênh mông đời.
Tác giả: (Đang cập nhật)
Thầy cô ơi! Con không thể diễn đạt
Hết tình lòng này với thầy cô ơi!
Con chỉ muốn dâng lên lời cảm ơn
Vì hết lòng dạy dỗ chúng con ngày qua.
10. Hồi ức với thầy cô
Năm tháng êm đềm trôi dịu dàng
Con đò ký ức dìu dặt lòng ta
Chèo xuôi sông người thầy là
Bụi phấn rơi lặng lẽ trên lối về
Cánh diều bay tự do mênh mang
Dẫu nay đã xa, mơ màng ngày xưa
Rời bến thân quen, tháng ngày xưa
Nay sông vắng lặng, buồn êm đềm tiếng cười
Giọt sương mặn đắng cuộc đời
Tóc thầy bạc trắng giữa chiều hoàng hôn
Mắt thầy xa vắng, lòng trông mong
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
Mùa thu vẫn hồng, như ngày xưa
Mắt học trò rạng ngời ánh nắng vàng
Phấn trắng, bảng đen, lời thầy truyền
Ngày xưa nào, sao không thấy được?
Thời gian trôi, mùa thu khác rồi
Chuyến đò dẫn lối qua sông tháng ngày
Thầy cô dõi gót bước con đi
Cho đời con qua, bao nhịp cầu vượt.
Giáo án trang năm, thầy vẫn mở
Bài học sâu sắc, khác biệt hơn hẳn
Con ra đi, chắc sẽ quay lại
Cho lại trường xưa, ngày xưa ấu thơ...
Mùa trôi qua, bụi thời gian rơi
Thềm trường thêm bạc một sớm mai
Trời xanh vẫn yên bình trước cửa lớp
Chữ tình nghĩa, mãi mãi không phai.
Tác giả: Nguyễn Quốc Đạt
Thầy cô như người lái đò dẫn con qua sông cuộc đời. Khách ngày xưa có thể quên đi, nhưng thầy cô sẽ mãi dõi theo con suốt cuộc đời. Chúng ta không bao giờ quên những người thầy, bởi vì họ là những người mang lại cho chúng ta tri thức, niềm vui, tình thương, và kỹ năng sống. Nghề dạy học không gì vinh quang hơn, tự hào hơn, và hạnh phúc hơn!
11. Ngày gặp lại thầy
Ngừng bước dưới hàng cây xanh Xao xuyến dáng vẻ thầy hiện hình ngày xưa Trường xưa đẹp tựa tranh vẽ Dáng thầy vẫn thấy cao vút, thanh mảnh Vòng tay đón học trò hiền Gần như chưa bao giờ xa rời kia Lòng kiềm nén lệ, rưng rơi Lời thầy, ấm áp: 'Con ơi, thật lòng?'. Mỗi lời gọi của thầy là Như hồi chuông đánh thức lòng trí con Ước mong con không quên nguyên Lời thầy dạy, kiên định, sâu sắc tận đáy Danh lợi, lợi danh, mờ phai Những dạy bảo thầy ấp ủ trong lòng Tóc thầy, nét thanh tịnh lòng Và lời thầy, khẽ thầm, bước con về Chuyến đò ấy, năm tháng qua Làm sao quên được người lái thuyền đời
Tác giả: (Đang cập nhật)
Dạy học, khó khăn, mệt mỏi Đôi khi chán nản trước bàn học vô số Nhưng nỗi buồn tan đi mất Khi thấy tình yêu từ học trò, phụ huynh Học trò khắp nơi, ánh mắt sáng Nụ cười tươi và vòng tay chân thành Chào thầy, kính cô, lễ phép Những điều ấy làm ta tự hào, hạnh phúc Ta yêu nghề, tự hào về nó Bởi thấy mình quan trọng trong cuộc sống Bạn có cảm nhận như thế không?
12. Ôi Sao Em Không Chọn Sư Phạm? - Tôn Sỹ Dũng
Ôi sao em không lựa sư phạm?
Gia đình ta cũng dạy dỗ mà
Hỏi nhiều, lòng em chua xót làm sao!
Bước tốt nghiệp, hồ sơ xin việc
Nhìn lại, ngập ngừng buồn tiếc!
Mơ ước nhiều, thất vọng dằn vặt!
Trăm lý do, chỉ cần một!
Mãi mê muội, em luyến tiếc!
Chọn sư phạm, lương bạc bẽo
Bạn em, chín điểm cũng đỗ!
Hai ngàn mười, thầy cô cũng còn!
Bảy năm dạy, hứa hẹn mỏi mòn!
Đừng hỏi em, lựa chọn tự do
Có việc làm, bố mẹ yên lòng
Lớn lên, hiểu biết, con phải chọn
Thôi anh ơi, cần bình tĩnh!
Tương lai trắc trở, phần không tròn
Chắc chắn, không chọn sư phạm!
Đó là chia sẻ của thầy Tôn Sỹ Dũng về nghề dạy và những tâm tư lo âu. Mong Bộ GD&ĐT tìm giải pháp giúp giáo viên ổn định cuộc sống, nâng cao sức hút của ngành sư phạm trong mắt thí sinh.
13. SAU TẤT CẢ EM VẪN LÀ CÔ GIÁO - Nguyễn Lan Hương
Qua hết, vẫn là cô giáo
Dù bận rộn, công việc chẳng dừng lại
Mặc những lời phê phán, chê trách ngậm ngùi
'Sự nghiệp giáo dục khó mà!'
Qua hết, vẫn là cô giáo
Bất kể biến động, khó khăn đến đâu
Lương thấp, gánh nặng cuộc sống trăm bề
Vẫn âm thầm, dạy bảo học trò.
Dù ai, nếu phải chọn lựa một lần nữa
Em sẽ là cô giáo, chẳng hề dao động
Nghề của em, gieo mơ ước và tri thức
Vui vẻ, hạnh phúc giữa từng giờ giảng dạy.
Em ước mơ một ngày mai tươi sáng
Không còn lo toan vấn đề vật chất
Không phải theo đuổi những thay đổi vô tận
Chỉ cần được bên cạnh, làm cô giáo.
Hà Nội, 17/8/2017.
Chia sẻ của Nguyễn Lan Hương: 'Mặc dù không chuyên văn, tôi ít khi viết thơ, thường là viết theo cảm xúc. Trong bối cảnh các trường sư phạm gặp khó khăn trong tuyển sinh, tôi muốn nhắn nhủ học sinh rằng, hãy chuẩn bị kỹ càng cho bản thân trước khi bước vào đời, đặc biệt khi quyết định theo đuổi nghề giáo. Các em đừng nản lòng trước khó khăn'.
14. NƠI ĐI QUA - Nguyễn Thị Hồng Hà
Tôi đã đi qua những con đường
Đến những trường học nằm sâu trong thung lũng
Đồi dốc, vách núi cao thẳm
Nghe suối kể chuyện trồng người ngậm ngùi
Suối kể về những người thầy vượt lên gian khó
Sau giờ học, cô dỗ trẻ thôi khóc, ra đồng trồng cây
Cho mùa vàng chào đón từng hạt mẩy
Ngọt ngào, thơm mát trong bữa cơm lam.
Suối kể về những trận lũ dồn dập
Ào ào trong đêm tối
Mẹ che chở con bằng vòng tay vội vã
Vợ khóc gọi tìm chồng ngủ say u....
Suối kể về những sớm sương mù
Bầy trẻ leo đèo tìm chữ
Thầy cô miền dưới đi hơn trăm cây số
Kiên nhẫn nuôi dưỡng ước mơ xa.
Suối kể về những đồi nắng và hoa
Về những cuộc sống vượt lên số phận
Về những con người gieo mầm hy vọng
Trên mảnh đất nghèo...!
Ha Nguyen
Bài thơ như là một lời tâm sự của người làm nghề giáo. Đọc hết bài thơ ta sẽ cảm nhận được nghề nhà giáo dạy học phải vất vả và nhiều nỗi niềm như thế nào. Mục đích của nghề giáo là dạy dỗ chỉ bảo những học sinh trở thành người tài giỏi và có ích cho xã hội sau này.
15. Trích Dẫn về Thầy - Hoàng Minh Tuấn
Tháng mười một lại về như một lời nhắc nhở
Em ở xa nhưng lòng vẫn trăn trở về quê hương
Nhớ về những người bạn thân thương từ thời thơ ấu
Và nhất là nhớ thầy cô trong những ngày lễ hiến chương
Hình như hôm nay lớp mình đang tụ họp
Reo hò gọi nhau, đón thầy cô về thăm
Em cũng mong sẽ có một ngày trở lại đây
Bởi vì ở xa nên không tránh khỏi việc lỡ hẹn lần này
Nhiều kỷ niệm về thầy cô em vẫn ghi trong lòng
Đó sẽ là điều không bao giờ phai mờ
Dù cuộc sống đưa em đi khắp nơi
Nhưng tình cảm ấy vẫn mãi mãi trong tim...
Ngày Hiến Chương năm nay, em cầu chúc cho thầy cô
Mong rằng thầy cô sẽ hạnh phúc bên gia đình
Tình thầy trò sẽ mãi mãi tươi đẹp và trong sáng
Trong suốt cuộc đời, nó sẽ luôn ấm áp và rạng rỡ !
Được hoà mình trong những giấc mơ như thuở bé
Và được quay về với những tháng ngày thơ ấu !
Hà Nội, 11/11/2019
Bài thơ là một lời tri ân sâu sắc dành cho thầy cô giáo, đồng thời là kỷ niệm về những ngày thơ ấu đẹp đẽ và không thể nào quên.
16. Ánh Sáng của Thầy - Duoc Do
Trò của Tiến sỹ
Đó là những học trò của Tiến sỹ
Thầy vẫn giữ nét bình dị như ngày xưa
Có khóm hoa Trạng nguyên trước cửa và chùm khế sau nhà
Bàn ghế tre, hòa trong tiếng trào ngập tràn
Và tâm sự những buồn vui, những suy tư...
Kết quả thi Olympic quốc tế của Việt Nam năm nay vô cùng rực rỡ
(Sau bốn mươi năm tham gia quốc tế )
Nhưng vẫn có một chút lo lắng về điểm số vào ngành Sư phạm
Chúc mừng hai mươi lăm năm ngày NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
Và hai mươi năm ngành GIÁO DỤC được vinh danh
'Giáo dục là ưu tiên hàng đầu của quốc gia...
Với lương hành chính sự nghiệp - thầy giáo luôn đứng đầu'
Sau hai mươi năm, giáo dục vẫn còn nhiều thách thức và gian khổ...
Nhưng ngọn đèn của thầy vẫn rực sáng qua mỗi đêm
Để cho xã hội nhiều Tiến sỹ và Huy chương
Thầy vẫn dành trọn trái tim mình cho học trò mà không ghen tỵ so sánh
Trong bóng tối của cuộc đời - ánh sáng của thầy vẫn tỏa sáng - là niềm tin
Và GIÁO DỤC của quốc gia sẽ mãi tiến lên
20/11/2017
Tác giả: Duoc Do.
Tác giả chia sẻ bài thơ 'Ngôi sao Thầy' viết vào ngày 20/11/2017- kỷ niệm 35 năm NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM, và 20 năm Nghị quyết Trung ương II của Đảng xem giáo dục là 'ưu tiên hàng đầu và lương của thầy giáo luôn đứng đầu trong hệ thống lương hành chính sự nghiệp... ' Bài thơ tôn vinh những người thầy bình dị, đã đào tạo ra những thế hệ học trò tài năng cho đất nước.
17. Sự Hồn của Người Thầy - Trịnh Thanh Hằng
18. Hành Trình Cùng Cô - Phan Thu Hà
Âm thanh bước chân cô tan đi trong con hẻm hẹp
Làm tim em nhói đau, dây đàn u buồn
Chẳng phải nắng đang lặn dần dưới cỏ cỏ xanh
Mà cuối trời là mảnh hoàng hôn về...
Đừng khóc nhé, ngày mai cô sẽ trở lại
Mang em theo bước chân đến trường học
Sẽ làm sáng lên những giấc mơ, những ước mơ
Đã từ lâu trong em khắc sâu.
Cô sẽ kể cho em nghe về màu xanh của đồng cỏ
Khi mùa xuân gọi tỉnh giấc cây lá xanh tươi
Sẽ giúp em hiểu về sự dịu dàng của làn gió
Lúc mùa thu ôm trọn trong màu nâu.
Khi cô ở bên, sẽ mang đến ánh sáng
Cho cuộc đời không phải luôn đêm tối
Dẫn em tới những chân trời tri thức
Cho trái tim em lúc nào cũng ấm áp.
Hãy tự tin bước đi em nhé
Bình minh sẽ mở ra bên ngoài kia
Em sẽ nghe tiếng chim hót vang vọng
Và cuộc sống sẽ ấm áp và bình yên.
Phan Thu Hà . 9/7/2018
Một bài thơ sâu lắng, nói về sự quan tâm và sự yêu thương của các thầy cô giáo đối với học sinh, đặc biệt là những trẻ em khuyết tật. Họ là những người mang đến nguồn sáng và hy vọng cho tương lai của các em.
19. Đôi Thế Hệ Học Trò - Nguyễn Thị Khánh Hà
Tóc bạc phơ từng sợi tóc thầy cô
Tóc em cũng đã chuyển màu theo năm tháng
Nhớ bao kỷ niệm thuở học trò xưa cũ
Khi mưa rào làm đất trườn bên nhà
Đường trơn ngã, váng đầy bờ ao
Khi cô trèo dốc về sớm chiều muộn
Thương em, cô luôn để chỗ ngồi nghe
Sau giờ học, mọi chuyện đã qua rồi
Áo cũ đã khô, bài kiểm tra điểm mười
Bây giờ lại là lúc cười đùa vui vẻ
Học trò mang theo điện thoại, trang phục lòe loẹt
Vào lớp, đôi mắt tò mò nhìn thầy cô
Điện thoại luôn trong tay, cười đùa với bạn bè
Chọc cô, trêu bạn, chẳng để ý học hành
Mỗi kỳ thi đến, việc đổi trao là bình thường
Thầy cô không biết phải làm gì
Phê phán, trách móc... học trò không đổi
Về nhà, lại trái ngược ngay
Than cô trách thầy... cho rằng phạt sai
Cha mẹ chẳng ngần ngại
Đến trường làm loạn... báo chí công khai
Thầy cô dẫn dắt đúng, lại bị chỉ trích
Lòng nhân bản làm sao đặt niềm tin
Thôi thì, để lớp đi theo ý muốn
Yên bình, hết giờ nghỉ ngơi
Nhìn lại cuộc đời, thấy nhiều điều thú vị
Một trăm năm công việc dạy dỗ học trò
Nếu không có biện pháp, phải làm thế nào?
Lớp trò hỏng lỗi...
Ngày mai sẽ ra sao?????
Tác giả: Nguyễn Thị Khánh Hà.
Lời tác giả:'Bài thơ muốn đề cập đến một số hiện tượng tiêu cực của phụ huynh và học sinh ngày nay, so sánh giữa hai thế hệ học trò. Thời em học: Đi muộn, không học bài làm bài, điểm kém... thầy cô bắt phạt quỳ lên gai mít, hay úp mặt vào tường... về nhà không dám kể cho cha mẹ vì sợ ăn đòn thêm. Thế mà nay thì ngược lại, tuy chỉ vài năm gần đây mới xảy ra việc phụ huynh đến làm nhục thầy cô ở trường, rồi báo chí bày tỏ... nhưng hành động đó đã khiến một số thầy cô muốn yên bình, không muốn nhắc nhở, dạy dỗ học sinh tinh nghịch, nhất là học sinh đó lại là con của ông bà nào đó... cũng may mà con số đó không nhiều nên các thầy cô vẫn còn đầy nhiệt huyết để đứng trước lớp.'20. CẢM XÚC - Hồ Viết Bình
Nhìn bộ rừng hoa trong nhà đầy sắc màu
Đột nhiên nhớ đến các thầy cô vùng cao
Mới hôm qua, nước lũ cuốn trôi không ngừng
Bản làng lụt lội, đường vào trường chẳng thấy.
Thức ăn đâu để nuôi các em nhỏ thơ
Các thầy cô vượt đèo gửi mắm muối lên cao
Ở núi sâu, vực thẳm, leo trèo cheo leo
Với tấm lòng yêu trẻ, mọi người giúp nhau.
Hai tấn hàng đến đúng ngày khai giảng
Thầy cô hạnh phúc, trò hái hoa rừng tặng
Bên bếp lửa sáng, nước mắt rơi lăn lộn
Lễ thầy cô vùng cao vang tiếng trống.
Tác giả: Hồ Viết Bình
Bài thơ này là cảm xúc chia sẻ từ một giáo viên với các đồng nghiệp ở vùng cao. Các thầy cô ở vùng cao thường phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt, cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng họ vẫn yêu nghề, yêu trẻ và quấn quýt với công việc của mình. Dù chỉ nhận được những bông hoa rừng, nhưng đó cũng là động lực để các thầy cô tiếp tục hết lòng với học trò của mình.